Hãy để cho con lớn

Có khi nào chúng ta đang tạo ra những đứa trẻ không có sự chủ động trong chính cuộc sống của chúng, không có chí tiến thủ, không có động lực để sống cho cuộc đời riêng của chúng? Vì yêu thương, bao bọc quá hay không?

Cũng như nhiều bậc phụ huynh khác, tôi cũng luôn muốn có mặt nhiều nhất có thể trong các dấu mốc sự kiện cuộc đời của con mình. Từ ngày đầu tiên đi học, ngày đầu tiên chào cờ đầu năm học mới, biểu diễn văn nghệ ở lớp, ở trường, ngày tốt nghiệp năm đầu tiên phổ thông, rồi tiếp đến lại ngày khai giảng lớp 2, lớp 3…

Nói chung là tất cả các sự kiện tương tự như thế.

Rồi ngày con thi chuyển lên cấp 3, tất nhiên là phải đưa đón con đi thi rồi, tiếp đến là ngày nhập học ở ngôi trường mới… Nhất là những ngày thi tốt nghiệp cuối cấp 3, đại học thì không thể thiếu mặt bố mẹ. Dù con đã tự đi học cả 3 năm cấp 3 nhưng những ngày quan trọng ấy, kiểu gì cũng phải xin phép nghỉ làm để đưa đón con trong mấy ngày thi vất vả ấy.

Trong suy nghĩ, đó là những điều cần phải làm, là nghĩa vụ của những bậc cha mẹ “có trách nhiệm” với con cái, vừa thể hiện tình cảm yêu thương, vừa là sự chăm sóc, lo lắng, động viên con ở một trong những thời điểm quan trọng nhất cuộc đời đứa con thương yêu của mình.

Những đứa con của chúng ta, hầu hết đều tiếp nhận điều ấy, như một lẽ đương nhiên. Những ngày trước thi và trong kỳ thi, chúng chỉ việc quan tâm đến học tập, ôn luyện, mọi việc khác đã có bố mẹ lo hết, từ bữa ăn đủ chất, rửa bát, giặt giũ quần áo, dọn dẹp phòng của con, nhà cửa…

Từ thế hệ này qua thế hệ khác, việc trao và nhận ấy luôn mang tính “tự nguyện” và gần như thành “bản năng” trong mỗi gia đình người Việt.

Mỗi phút con ngồi trong phòng thi là mỗi phút lo lắng bên ngoài của các bậc cha mẹ

Có đứng ở cổng trường vào những ngày diễn ra các kỳ thi mới thấy. Những bậc cha mẹ sau khi đưa con đến điểm thi, không ai muốn rời khỏi cổng trường, ánh mắt dõi theo bóng lưng con vào đến khuất bên trong cánh cổng trường vẫn không muốn rời. Khuôn mặt ai cũng đầy vẻ lo lắng, bồn chồn.

Dù thời gian thi một môn kéo dài tới 2 - 3 tiếng đồng hồ, tất cả những bậc phụ huynh ấy cũng vẫn kiên nhẫn đứng chờ, hóng từng giây phút, chờ tới lúc con bước ra khỏi cổng trường, với những cái ôm thật chặt. Có phụ huynh còn mang hoa đến tặng con, in cả những tấm biển với những dòng chữ động viên con thi tốt, rồi mang bánh sinh nhật chúc mừng con ngay tại cổng điểm thi vì hôm ấy đúng ngày sinh nhật của con…

Thế rồi, chúng - những đứa con của chúng ta bước vào cổng trường đại học, hết 4 năm học đại học cũng là 4 năm dài đằng đẵng lo lắng của cha mẹ, đặc biệt vào những ngày cuối, khi chúng sắp tốt nghiệp ra trường. Có bố mẹ sẵn sàng đánh đổi sự nghiệp, công việc của mình để “nhường” một suất cho con tại chỗ làm việc gắn bó với mình mấy chục năm trời. Để mong con ổn định công việc.

Và thế là ở những cơ quan nơi bố mẹ chúng từng làm việc, sẽ có những “đứa trẻ to xác” hằng ngày lững thững đến làm cho hết việc, rồi về… Để đến một lúc nào đó, lại tiếp tục vòng quay, với những thế hệ tiếp theo như thế.

Và cứ như thế, cuộc đời của con cái chúng ta, từ khi sinh ra đến khi chúng đi làm, từ khi bố mẹ chúng tóc còn xanh đến khi đầu đã bạc, đều được sắp xếp một cách “cẩn thận”, theo đúng ước vọng của cha mẹ. Chúng cứ thế, yên tâm học tập, và sẽ chẳng phải lo lắng tìm việc làm, vì chúng biết rằng, cha mẹ đã sắp đặt hết cả…

Nếu muốn con trưởng thành, có lẽ các bậc cha mẹ nên ngừng "chăm sóc" con một cách thái quá, khiến chúng trở nên thụ động trong cuộc sống

Hãy mạnh dạn thử, để con tự mình đi thi mà không có bố mẹ đi cùng chăm sóc, không có bố mẹ đón khi hết giờ thi. Có lẽ, chúng ta sẽ nhận ra rằng, con cái chúng ta hoàn toàn có thể làm được, tự tin hơn hơn.

Và thậm chí là lòng biết ơn, vì cảm thấy được bố mẹ tin tưởng vào sự trưởng thành của mình bên ngoài vòng tay của bố mẹ. Chỉ cần con sống độc lập, không có tâm lý, thói quen lệ thuộc, thì những kết quả thi, những điểm số liệu có còn quá quan trọng? Bởi khi ấy, con chúng ta đã thực sự lớn và đứng được trên đôi chân của mình.

Tình yêu của cha mẹ với con cái không có gì sai, và luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong lịch sử nhân loại, không gì có thể thay thế và so sánh được. Ấy thế nhưng, chính vì yêu con quá, thương con quá và chăm sóc con quá, có khi nào vô tình chúng ta tạo ra hết thế hệ này đến thế hệ khác, những đứa trẻ luôn sống trong môi trường lệ thuộc, không phải lo nghĩ gì về tương lai vì đã có người lớn sắp đặt hết cả?

Có khi nào chúng ta đang tạo ra những đứa trẻ không có sự chủ động trong chính cuộc sống của chúng, không có chí tiến thủ, không có động lực để sống cho cuộc đời riêng của chúng? Hãy để cho con cái của chúng ta lớn, bằng cách “mặc kệ” cho chúng nó trưởng thành, với sự chỉ dẫn về những kỹ năng sống thiết thực, chứ không phải làm hết việc cho chúng.