Từ ngày 1/10 tới, chúng ta sẽ phải chuyển đổi các tài khoản trả phí sang tài khoản giao thông. Nói một cách nôm na, các nhà cung cấp dịch vụ từ nay sẽ không được giữ tiền, mà chỉ có thể làm trung gian thanh toán để chuyển tiền của chúng ta từ tài khoản sang cơ quan thu phí đường bộ, cho các tổ chức, cá nhân thu phí đường bộ.
Tôi nghĩ đây là một chủ trương, một giải pháp rất hợp lý của cơ quan quản lý.
Nhưng tôi muốn nói đến một câu chuyện khác, nhìn từ trách nhiệm của các nhà cung cấp. Tôi là người sử dụng dịch vụ của e-Pass. Khi nghe nói đến việc phải có tài khoản giao thông và phải cài đặt để kết nối thông tin ngân hàng của mình, tôi đã ngay lập tức vào ứng dụng (app) để thực hiện.
Cũng phải nói thêm, tôi kỳ vọng nếu một việc như vậy, nhà cung cấp dịch vụ cần phải có một thông báo gửi người sử dụng, điều đó rất cần thiết để hướng dẫn, cũng là trách nhiệm của một nhà cung cấp dịch vụ. Nhưng tôi đã không nhận được một thông báo như vậy.
Khi thực hiện, tôi nhận thấy e-Pass chỉ cung cấp hai lựa chọn cho việc kết nối. Một là kết nối với ví điện tử Viettel Money, hai là kết nối với thẻ tín dụng quốc tế. Tôi muốn nhấn mạnh, ngoại trừ việc kết nối với ví Viettel Money, chỉ còn một giải pháp kết nối với thẻ tín dụng quốc tế.
Điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là hàng triệu người dùng e-Pass, nếu không muốn sử dụng ví điện tử – trong đó có tôi, không có nhu cầu sử dụng ví điện tử. Việc sử dụng ví điện tử chỉ cho riêng dịch vụ này là một chuyện không cần thiết, bởi có rất nhiều công cụ tài chính cá nhân khác mà chúng tôi đang phải quản lý và duy trì.
Việc có thêm một công cụ khác là phiền phức.
Trong trường hợp đó, chỉ còn một lựa chọn là sử dụng dịch vụ của các thẻ tín dụng quốc tế, các tổ chức thẻ quốc tế như Visa, Master, JCB, Union Pay. Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta không cho phép kết nối với các thẻ ngân hàng nội địa, với các tài khoản ngân hàng nội địa?
Rõ ràng, nếu người khi thanh toán bằng thẻ tín dụng quốc tế, đều phải mất một khoản phí 2% hoặc 3%. Chi phí đó ai sẽ là người trả? Rõ ràng, đó là một khoản phải trả cho nhà cung cấp nước ngoài một cách không cần thiết. Hạ tầng của chúng ta hoàn toàn có thể đáp ứng được.
Chuyện này còn vô lý hơn khi tôi gọi đến tổng đài của e-Pass. Nhân viên tư vấn trả lời rằng, chỉ có thẻ tín dụng mới có thể đáp ứng được thời gian xử lý giao dịch. Tôi xin nói, đây là một điều không đúng, bởi rõ ràng với kết nối hiện nay, tài khoản ghi nợ (debit) hay tài khoản ngân hàng, hoàn toàn có thể đáp ứng được những yêu cầu như vậy và thậm chí có thể xử lý còn nhanh hơn.
Chưa kể, thông tin thẻ tín dụng nếu được chuyển giao cho một tổ chức không nằm trong hệ thống được quản lý bởi cơ quan chức năng về tài chính ngân hàng là một rủi ro. Bởi việc quản lý thông tin thẻ tín dụng rất nhạy cảm và việc lộ lọt thông tin như vậy sẽ rất nguy hiểm cho người dùng.
Tôi nghĩ, cùng với việc yêu cầu chuyển đổi và lập tài khoản giao thông, cơ quan chức năng phải chăng cũng nên có những động thái quyết liệt, đầy đủ với các tổ chức đang cung cấp dịch vụ. Ví dụ, yêu cầu phải ưu tiên sử dụng các tài khoản ngân hàng và phải chấp nhận tất cả những hình thức thanh toán có thể có và đang có ở Việt Nam. Việc đó bình thường và cần thiết vì lợi ích của xã hội.
Tất nhiên, đâu đó có thể sẽ có lợi ích của nhà cung cấp dịch vụ khi giới hạn như vậy, nhằm mục đích có thêm người sử dụng dịch vụ của họ.
Ví dụ, tôi chỉ còn cách dùng ví Viettel để kết nối với e-Pass. Nhưng tôi nghĩ, việc đó không phù hợp. Có lẽ cơ quan quản lý nhà nước nên có những động thái cần thiết, bởi chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là đến thời hạn 1-10./.