Trong nhịp sống hối hả của Sài Gòn, hình ảnh áo trắng trở lại trường sau kỳ nghỉ hè dài không chỉ là một khoảnh khắc mùa vụ. Nó là biểu tượng của sự khởi đầu, niềm tin và ước mơ ở một thành phố sôi động cùng tuổi trẻ. Và mỗi khi áo trắng tràn về phố phường, ta hiểu rằng thành phố này chưa bao giờ mất đi sự hồn nhiên, dẫu ngoài kia con biết bao bộn bề, lo toan. Khi tiếng trống trường vang lên, thành phố cũng dường như ngân lên một nhịp điệu khác – đầy tươi trẻ và giàu hy vọng.
Áo trắng học trò – màu trắng trong trẻo như buổi sớm mai, từ bao đời nay vẫn là biểu tượng không thể thiếu của tuổi học sinh. Những ngày cuối hạ, thành phố như chậm lại một nhịp. Nắng vẫn vàng trên tán cây, nhưng không còn gay gắt, mà đã vương chút hanh hao của mùa thu đang gõ cửa.
Giữa dòng xe cộ hối hả, người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh cha mẹ chở con đến trường hay từng tốp học sinh trong bộ áo trắng tinh khôi, tay ôm cặp sách, rộn ràng trở lại trường sau kỳ nghỉ hè dài. Hình ảnh ấy, bỗng chốc làm mềm những con đường vốn mang muôn sắc màu ngẫu nhiên của thị dân.
Kỳ nghỉ hè dài ngày vừa khép lại, mang theo dư âm của tiếng ve, màu hoa đỏ thắm, những chuyến đi xa hay những buổi rong chơi vô lo. Và giờ đây, những chiếc áo trắng quay lại với nhịp sinh hoạt quen thuộc, thắp lên trong sân trường sự náo nức mà chỉ tuổi học trò mới có.
Năm học mới, trước cổng trường, dòng xe chen chúc đưa đón học sinh. Những bậc phụ huynh dừng lại vội vã, trao cho con một cái vỗ vai, một lời dặn dò ngắn ngủi. Từ sau cánh cổng, từng tốp học sinh ríu rít gọi nhau, tiếng cười rộn rã vang vọng. Sân trường vốn vắng lặng suốt ba tháng hè nay bừng lên sức sống, từng khoảng sân, từng gốc bàng, cây phượng bỗng sáng bừng bởi màu áo trắng. Cái không khí ấy khiến bất cứ ai đi ngang qua cũng bất giác nhớ về một thời áo trắng của riêng mình.
Áo trắng không chỉ là một bộ đồng phục. Nó còn là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ. Trong đó có sự hồn nhiên, ước mơ, cả những nỗi lo nhỏ bé của tuổi học trò. Trên vai áo trắng hôm nay là chiếc ba lô mới, là cuốn vở còn thơm mùi giấy, là những trang sách còn nguyên lời hứa hẹn của một chặng đường tri thức phía trước. Nhìn những gương mặt học sinh tươi cười, đôi khi còn ngại ngùng, rụt rè bên bạn mới, ta thấy một phần năng lượng trẻ trung chảy trong mạch sống đô thị.
Những con đường quanh khu trung tâm, những ngã rẽ nhỏ ở vùng ngoại thành đều rộn rã tiếng gọi nhau, tiếng giày gõ vội trên vỉa hè, tiếng ve cuối mùa khẽ khàng rơi xuống. Trên cao, những tán cây bàng dang rộng cánh tay, che mát cho dòng áo trắng nối dài bất tận. Ở đâu đó, vài cánh hoa phượng sót lại rơi trên vai áo, như một lời tiễn biệt mùa hè và chào đón năm học mới….
Ai trong chúng ta cũng từng đi qua tuổi áo trắng, cũng từng có những buổi sáng bỡ ngỡ trở lại trường sau một mùa hè dài, vừa háo hức, vừa luyến tiếc. Ký ức ấy, khi được nhìn thấy ở lớp học sinh hôm nay, trở thành một dòng chảy nối dài, khiến người lớn bất giác mỉm cười, còn người trẻ lại cảm thấy mình đang đi trong hành trình rộng lớn hơn về phía trước.
Trên từng nẻo phố, áo trắng lại lấp lánh như một điểm nhấn thanh xuân. Nó không chỉ mở ra một năm học mới, mà còn làm nên một phần văn hóa đô thị: nơi thành phố luôn có sự tiếp nối, nơi mỗi thế hệ đều để lại dấu chân mình trên nền gạch sân trường, dưới hàng cây, trên trang vở…